Pages

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012 vào lúc 05:49 Người đăng: Unknown 0 Comments

Câu truyện được dựa theo những tình tiết có thật về mối quan hệ giữa tác giả và nhân vật của câu chuyện, có   thêm những yếu tố phi lý, kì ảo được thêm thắt tạo ra sự hấp dẫn. Chúc vui!!!

Đêm 29/10
 "khỉ thật mình không thể làm phiền cô ấy mãi như thế này được", nghĩ đến đây tôi vớ ngay chiếc điện thoại, dụi dụi mắt cố để gửi đi tin nhắn cuối cùng. "Tin nhắn được gửi thành công"
-Kệ đi đằng nào cũng thế rồi, thôi đi ngủ!
_________________________________________________________________________________
7 ngày sau Hà Nội Carnival
Bố Khỉ hôm nay mà không có tin thể nào thằng tổng biên thể nào cũng blah bleo nhức đầu lắm, thôi thì tiện xem có bộ ảnh cosplay nào thì tha về vậy, hình như bên face của ss Sayuri có bộ ảnh Chii cũng khá đẹp thôi lấy về đằng nào cũng PR cho bả luôn.
Thực ra tôi rất thích tha lôi ảnh cosplay của người khác về máy, của người thân thì càng vui, nhìn những bức ảnh họ chụp, họ thể hiện không chỉ toát lên cái đẹp, mà còn là cả niềm đam mê, sự nhập tâm vào nhân vật. Nhưng sao hôm nay đen thế nhỉ, mạng up lên ì ạch vãi, mãi không xong bộ ảnh, quả này thằng kia cho mình ăn cờ rồi. Mà mồm nó quàng quàng lên cũng nhức đầu lắm, mấy hôm nay lại đang đói tin chắc nó đào mả tổ mình lên mất. Thanh loading cứ thế chạy mãi
-"Nhanh con mẹ lên cho bố còn ngủ trưa, cứ như là thằng nào đó rình rập ăn cắp mạng vậy". Tôi lẩm bẩm
10 phút sau cuối cùng cũng xong, tôi bắt đầu công cuộc spam bài của mình, hí hửng chuẩn bị đi ngủ thì ông con Hikaru nhảy vào hỏi muốn tìm hộ một bạn cos Chii hôm đầu tiên Hà Nội Carnival
- "Ts, thằng này chơi mình à, ảnh con bé này thì lạ hoắc, tìm thế quái nào được, thôi đành nhờ mấy bô lão quen biết rộng tìm hộ vậy, dạo này cũng không có nhu cầu kết thêm bạn, dính đến mấy vụ của Hiou tởn tới già rồi". Nghĩ đến đây tay tôi lại lạch cạnh gõ
Cuối cùng tôi cũng tìm cho mình được một giấc ngủ trưa, độ này sáng học hành mệt mỏi thi thoảng đảo qua thông tin bạn bè trong giới là giỏi lắm rồi, không cố nữa. Với một kẻ mới chân ướt chân ráo vào giới thì sao dám mơ tưởng đến kết bạn cao xa, thôi cứ yên phận đến đâu thì đến, mệt mỏi lắm rồi. Đôi lúc cứ nằm suy nghĩ xem liệu mình quen biết nhiều thế liệu có bị ai ghét không, lắm kẻ ác mồm còn thêm cho mình cái mác "la liếm" thì bỏ mẹ. Oáp dài một cái rồi tôi chìm dần vào giấc ngủ
3h chiều
- "À có kết quả rồi này, cái Bí công nhận làm ăn thế mà giỏi phết. Ờ để xem nào, well, Vega Do à, add cái đã rồi làm quen sau, tùy duyên biết đâu lại có cái mới mẻ"
_________________________________________________________________________________
- "Chậc chậc cũng sang thu rồi đấy, Ờ mà face mình có sang mùa nào thì nó vẫn thế quan trọng gì đâu"
Nói đến đây lại tay tôi lại bắt đầu check lấy, check để facebook.
- "Hố hố cũng add friend lại rồi này, xem ra bạn trẻ này cũng có vẻ thân thiện đây" 
23/9 và tình bạn của chúng tôi bắt đầu...
_________________________________________________________________________________
Cách HHT's cosplayer contest 1 ngày
"Haizzz cái bàn phím mình vẫn chưa kiếm đủ, quả này fes phiếc cái mợ gì nữa, đen vãi số vô dụng cũng khổ thật"
Tôi lại nhìn vào cái găng tay đang làm dở, trông nó nham nhở tảm lợm quá. Keo dính, bàn phím vẫn la liệt trên sàn nhà, giờ đã thấu hiểu khả năng làm đồ thần thánh và tinh thần quật khởi của các cosplayer trước fes. Đáp cái găng sang một bên kèm theo sự chán nản, tôi lại lọ mọ vào facebook để kêu ca. Vẫn như thường lệ Amo off mess và an ủi tôi như thường. Cái tên Amo là gần đây tôi mới phát hiện ra thôi chứ mọi khi vẫn hay gọi là Vega. Kể ra cô bạn này cũng giỏi khâu ăn nói, ít ra mình cũng cảm thấy được an ủi tý chút. Hai chúng tôi là bạn bè ảo trên face có vẻ thân nhưng thực chất ngoài đời không có duyên cho lắm. Mấy lần đi fes đứng chụp hình cho nhau cũng chả biết, về đến nhà thì mới ngới người ra mới biết là bạn
Amo rất tốt, cô đang theo chuyên ngành sư phạm, và dạy dỗ một đống trẻ con nên thừa hiểu phải cưng nựng ai như thế nào. Dù sao cô ấy cũng đang ổn định với một chàng trai tốt, kể ra là bạn bè cũng thấy mừng cho ả, vì ít ra lúc buồn có người mà dựa vào, chứ không như tôi lúc nào cũng chờ đợi vào sự "thương hại" của một ai đó
Tôi từng được nghe Amo nói một lần cô đã gặp tôi trong giấc ngủ, thiết nghĩ hôm đó là tôi là người cuối cùng nói chuyện với bả trước khi đi ngủ thế nên có nằm mơ thấy cũng là điều không bất ngờ. Nói đến đấy tôi lại giật mình...
Đối với một kẻ không mấy khi nhận được sự quan tâm của bạn bè mà tự dưng có một phép màu từ trên trời rơi xuống thế này chắc là có điềm rồi đây
- "Lại sắp đen rồi"
_________________________________________________________________________________
- "Cái bà này như baka ý nhờ, fes đến nơi rồi mà hỏi cái gì cũng không biết, thôi có gì mới qua update cho nó vợi". Với tôi, Amo chỉ xuất hiện như thế, một cô gái suốt ngày chạy như chong chóng với công việc và học hành. Trực giác mách bảo tôi có vẻ như Amo có một vết thương lòng trong quá khứ, vì thế cô luôn cố gắng mở trái tim mình để san sẻ cho mọi người. Tiếc rằng đến thời điểm này tôi đã phụ lòng cô gái ấy, biết sao được, tôi không muốn mình xen vào cuộc sống của người khác một cách vô lý, nhất là trong trường hợp cô lại là "hoa có chủ", như thế càng không tiện. Nhưng cô ấy vẫn an ủi tôi như một công việc phải làm
"Bên ấy chắc cx thế. Nhiều lúc nhiều ý kiến trái chiều. Gạch đá.
Nh m nghĩ là cx sẽ có ng thích phong cách viết c b.
Còn hơn là tát nc theo mưa.. Viết kiểu an toàn chả theo khẳng định cx như phủ định ..
Hoặc giả sử là do bạn viết chưa hay thật. Thì cố gắng lên thôi =v=
cái này cx là m bị chê vẽ chán hok buồn vẽ bạn m bảo chê thì luyện tập cho đẹp lên thôi chứ có gì mà phải lăn tăn.. =v="

.....
_________________________________________________________________________________
Đời buồn 2k 12 cuối cùng thì chúng tôi cũng gặp nhau tại Indochina. Sau bao lâu tôi quay lại điểm xuất phát để gặp lại bạn bè mình, đương nhiên Amo cũng nằm trong số đó. Một danh sách ngầm được tôi xây dựng trước fes, vậy nên việc tìm kiếm cũng không phải khó khắn. Tôi biết Amo cũng chỉ lượn lờ ở khu vực WC mà thôi, với một bộ cánh như thế chắc chỗ như vậy là hợp lý và quả nhiên tôi đã phán đoán đúng.
- "Chào Vega". Cô ấy vẫn im lặng, 
Khuôn mặt còn hiện rõ nỗi lo lắng đồ đạc của mình, bên cạnh cậu bạn trai vẫn đang chỉnh chỉnh lại dáng. Liệu tôi có quá vô duyên không nhỉ, mà nhìn bạn trai nó kinh bỏ cha ra, lơ mơ có khi nó đập cho một trận vì đụng và người yêu nó. Mà đấy ông Shio vẫn chưa thấy đâu, làm gì mà lâu thế không biết. Họ bỏ đi về khu vực sân khấu, tôi bắt đầu hơi nản lại lượn về khu KFC, cái nơi mà bị một ẻm hot gơn mắng té tát vì tội chụp trộm
Fes bắt đầu đông hơn, và tôi tiếp tục hành trình đi tìm những người bạn của mình, lại lượn ra khu sân khấu. May quá thấy gáy Phong đang chém gió với Mun, định ra chào nhưng nghĩ nhỡ không nhận ra thì lại dơ quá. Cứ thế tôi lại lủi vào dòng người đang tấp nập đi lại. Indochina vẫn thế, vẫn như cái ngày đầu tiên tôi đến, vẫn không khí đó, chỉ khác là có thêm bạn bè thôi
Cố mò ra khu sân khấu xem chất lượng cosplayer thì mặt đờ ra, hốt hoảng vì toàn người lạ, đang chuẩn bị tút thì gặp lại Amo, tôi lại ra hiệu bằng cách vẫy tay chào
-"Xin Chào Vega", tôi nhanh nhảu. "Ngáo đây mà", cuối cùng thì cô cũng nhận ra tôi, và khẽ cười và đó là lần cuối cùng tôi gặp cô ấy
_________________________________________________________________________________
Đêm noel chạy hết nhóm này đến nhóm nọ, cuối cùng chả tham gia được gì, mood tụt thê thảm quá, đành rút điện  thoại ra gọi để chúc noel cho mọi người. Và khi tôi gọi cho Amo, cô ấy không nhấc máy, và thế đấy, đến người đã từng quan tâm đến tôi cũng vứt bỏ thì tôi cũng mệt mỏi lắm rồi. Tôi không cần thêm ai thương hại nữa. Có lẽ đến lúc để Amo trở về cuộc sống bình thường của cô, thoát khỏi công việc suốt ngày kéo mood tôi lên. Cuộc sống của tôi không muốn gây thêm cho ai sự phiền phức, và  nó sẽ chấm dứt ngay sau đêm nay
Có lẽ mọi thứ sắp kết thúc rồi....
_________________________________________________________________________________
Đm mình làm cl gì sai à, tại sao lại đối xử với tôi như thế, tôi có làm cl gì đâu, đm tại sao, những cái liên quan đến tình bạn, tình yêu cứ ám quẻ tôi vậy. MK tôi đéo thể nào mà chịu được nữa, đéo gì thằng con trai nó cũng có tự trọng lắm, không phải cl gì cũng đem ra mà chửi được đâu. Vâng tôi sai, tôi phải cút ngay từ đầu mới phải chả phải đến tận bây giờ. MK, ăn ở "tốt" quá thành ra bây giờ là ngồi cười vui với nhau đây mà. Rác rưởi, rẻ tiền hết, mọi thứ chả có gì là công bằng cả, không một ai hết, không một cái gì cả, và tôi vĩnh viễn là thằng cô độc nhất cái thế gian nhỏ bé này. Xin lỗi chứ đời vẫn như *** mà thôi, tỉnh dậy mà bước đi chàng trai
22h53 một tình bạn kết thúc
Hết

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012 vào lúc 07:54 Người đăng: Unknown 1 Comment


Cuối cùng thì chúng ta cũng không chết, tận thế cũng chỉ là cái cớ để người ta kiếm nơi tụ tập mà thôi, dù sao mình vẫn háo hức đợi ngày này. Ở Việt Nam người ta đón tận thế như cái cách năm mới đang đến, cũng háo hức chờ đợi như giấc mơ con trẻ lần đầu tiên được ngắm pháo hoa. Tiếc là thiên thạch không đến để giờ nay ngồi đây làm báo cáo bản thân cuối năm.

Thực ra năm nay sẽ không đề cập đến vấn đề tình cảm nhiều, mà có nói cũng chả có cái gì để mà nói, bạn bè còn khó gặp nữa là yêu. Vui vẻ thế thôi chứ năm nay cũng bận rộn nhiều, bỏ công việc ở Beat bắt đầu học cách chi tiêu đồng tiền hiệu quả. Nhưng đời hơi đen là cứ dành được bao nhiêu tiền là đi chơi, và hớn nọ hớn kia nên chả bao giờ may được bộ nào để cosplay, có lẽ cứ để nó drop vô thời hạn vậy. Nửa năm đầu chưa biết đến cosplay thì chủ yếu mình vẫn xây dựng web với thằng bạn, công việc chính của mình vẫn là viết review phim. Nhưng sự nghiệp của một kẻ vô danh vẫn giậm chân tại chỗ khi những bài mình viết không đến tay được độc giả, có thể là do không hay hoặc một lý do nào đó mà người ta không thích, blah bleo. Nói tóm lại mình vẫn thích nghiệp viết hơn, vì nó có thể là lý do hợp lý bào chữa cho việc lười tập Xe Máy. Cuộc đời được vẽ qua những thước phim mình xem, vậy nên chả có lý gì mà phải nhấc mông ra khỏi nhà để leo lên con xe ì ạch, ngắm phố ngắm phường cả. Nói vui vẻ với nhau thế thôi chứ cái gì cần làm vẫn phải làm, nhất là khi các mối quan hệ ngày càng dài ra, và không thể dựa dẫm mãi vào bạn bè được. Công việc thời gian này của mình và cậu Tổng Biên ( nói thế cho oai chứ hai thằng có cái gì đâu, gọi nhau thế cho anh em cố gắng làm) gặp đủ mọi rắc rối với web, bị hack, bị phá chết lên chết xuống, nhưng cứ cố nghĩ phải cố gắng làm lại chạy vạy đi vay, mở rộng đề tài để làm, cuối cùng thì ông trời cũng không phụ lòng người khi cho mọi thứ ổn định. Rất cám ơn đồng chí đã cùng tui, sống chết gắn bó với VNE thời gian vừa qua

Cuộc sống của mình có lẽ thay đổi từ tháng 8, khi mà cậu bạn Kira rủ đi HNC, cũng khổ hồi đấy lơ nga lơ ngơ, vào fes kiểu bị choáng ngợp, chỉ chạy lon ton theo các nhóm chụp ảnh. Tôi vẫn nhớ từ bước chân đuổi theo Black Star Group để chụp ảnh, và đương nhiên sau này tôi vẫn có thể viết nên một giai thoại thật dài về họ, vì giờ đây họ trở thành những thân, người bạn mà. Những tháng cuối cosplay khiến tôi như viết sang một trang mới, tôi bớt đi cái nhìn mơ mộng thường thấy, mà thay vào đó là cách nhìn thực tế hơn, thật hơn. Bản thân tôi cũng buộc phải suy nghĩ kĩ, trước khi là tổn thương một ai khác. Những thị phi, những cuộc chiến, có thể giúp người ta bớt đi sự ngây thơ, và đến phút này tôi vẫn  thấy nó rất đúng. Cứ thế tôi bắt đầu theo chân mọi người nhiều hơn từ những buổi nói chuyện, những event nho nhỏ, và những fes lớn, họ bước ra khỏi thế giới ảo đến với tôi thật nhẹ nhàng và vô cùng ý nghĩa. Tất nhiêu trong giới giờ đây họ có thể không lạ mặt tôi, nhưng tôi cũng ý khi có sự thân thiện lắm, và sự trải nghiệm này có lẽ là noel năm nay, noel buồn nhất. Kệ thôi, chắc do duyên hiện tại trong suy nghĩ của tôi vẫn đang xây dựng hệ thống mối quan hệ cho riêng mình. Một người bạn của tôi cũng khá lạ, khi một lần hỏi tôi sao lại không xây dựng Idol riêng. Bản thân tôi không thích tôn ai làm thần tượng cho lắm, mỗi người là một nét riêng, mang cho tôi một dấu ấn ngọt ngào, vậy họ đề phải xứng đáng ở một vị trí ngang nhau chứ, sao lại phải có kẻ cao kẻ thấp được. Mỗi câu chuyện về từng người trong giới, tôi có thể viết thành 1 bài được đó, tôi giàu cảm xúc lắm vậy nên dù một chi tiết nhỏ tôi cũng để ý nhưng không để bụng đâu à nha. Mỗi người một nét, một vẻ thành ra tôi cũng phải xoay vần kiểu trung lập, cũng thú vị phết. Chỉ thắc mắc là mình quen hơi lắm chị và em gái, các ông anh zai thì bói đâu ra chẳng thấy. Thời điểm này có lẽ hai người anh tôi vẫn có thể nói chuyện được nhiều nhất vẫn là Xích Vũ và Shio, hai ông con zời, một Bảo Bình, một Thiên Bình
Phía trên là những câu chuyện về các tiền bối, còn bây giờ sẽ là các "bé", đây là những nhóm phức tạp, dở ông dở thằng, chúng nó có cái đam mê nhất, nhiệt huyết nhất, ồn ào nhất, và có lẽ cũng là lắm chuyện nhất. Trẻ con là chúa hay phức tạp, ở cái tuổi nhạy cảm là chúng nó chửi luôn, bật cả tiền bối, Năm nay chứng kiến rất nhiều vụ e đứng lên dạy bảo các anh chị, trước thì mình còn góp ý nhưng sau này không có tiếng nói thành ra kệ, càng ngày càng mờ nhạt. Nhưng vẫn có những em đi lên với cosplay bằng đam mê thực sự, chịu học hỏi đấy là cái đáng quý, đáng trân trọng. Tuổi trẻ mà, cứ phải hi vọng chúng nó, chứ đặt hi vọng vào tôi là thành tuyệt vọng đấy. Tổng kết ra thì năm nay cũng tham dự được Hanoi Carnival, Japan Night, Asian Beat, Halloween, Youth, và HHT'S cosplayer contest, với mình đi fes đơn giản là để gặp nhau bù khú, nói chuyện, thế là đủ rồi, mọi sự ghen ghét cho qua hết hê hê.  :D. Hình ảnh kết là Hoa Hoa =)) con người vừa đạt giải hai của Otaku House :)) một trong số người mình yêu quý nhất :)) chúc mừng cô =)))

AI XEM XONG MÀ KHÔNG ĐỂ LẠI MỘT CÁI CM THÌ CỨ LIỆU HỒN =))))) NHỚ CHƯA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012 vào lúc 03:37 Người đăng: Unknown 0 Comments

Nhân tiện kết thúc năm ngồi lảm nhảm luôn, thực ra hôm nay mình tiện đi review quán thì gọi bạn bè ra chơi. Nhưng số chắc xui hay đen đủi thế nào chứ, chả bao giờ gặp bạn. Về nhà online face thấy người ta đi chơi, đi ăn, đi xem phim với nhau còn mình vẫn lủi thủi. Bạn bè nhiều thì nhiều thật đấy, nhưng bước ra ngoài thế giới ảo tôi được mấy ai. Tất nhiên không phải là do họ không chơi với tôi, mà cái số tôi người ta ưu ái gọi là "đen". Tính ra thì quanh năm ngày tháng, suốt bao nhiêu lâu thế này cũng bình thường rồi, nhưng bây giờ quen với nhiều người, thì cái độ hẫng nó càng lớn. Trong giới tính ra tôi cũng chả là gì cả, cosplayer à, haha chả biết đến bao giờ, hay là photographer, cũng không nốt nếu xét với cái trình độ kém cỏi của mình. Tóm lại tôi chả là ai, chả là cái gì cả, chỉ là một thứ vô định và có thể là một mảnh ghép thừa của một bức tranh, thế đó
Hôm noel, một người bạn có nói với tôi rằng" Mày ý, chơi được, quen được rất nhiều hội, nhưng chả bao giờ được tham gia", nói đến đây lão cũng cười hềnh hệch, tôi im lặng không nói gì, vì những điều lão nói quá đúng. Một kẻ chả ai muốn cho đứng chung và chả ai muốn rủ, thì điều anh bạn đó nói chắc chả sai. Mấy ngày nay mood đã xuống tới âm rồi, tìm thứ để khuây khỏa mà khó quá, cứ nghĩ đến việc mình cố chen vào một hội nào đó, cố chen vào để tham gia, cũng vô ích. Nó cũng có xóa được sự cô đơn đâu, trên mạng họ có thể thân thiện với mình, nhưng ra thế giới chắc điều đó khó thể xảy ra. Tôi không quy tất cả bạn bè tôi quen trong giới đều thế, tôi quý họ và chắc họ cũng có tình cảm với tôi. Chỉ có điều duyên theo kiểu "giữa đường tai nạn" nên có lẽ một cuộc hẹn ngoài đời là thứ xa xỉ.
Lúc nào tôi cũng cố gắng lấp đi một cái khoảng trống nào đó, và mỗi lần tôi cố gắng kết quả vẫn chỉ là một số không tròn trĩnh. Bay nhảy khắp nơi, vui vẻ thoải mái nhưng đến lúc cần bạn bè bên cạnh thì không có ai cả. Năm cũng hết rồi, mong sao những điều tồi tệ này mau kết thúc. Đã đến lúc người ta phải đặt niềm tin vào cái đó, biết đâu hi vọng nhiều lại thất vọng lớn. Cứ kệ đi vậy...

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012 vào lúc 01:02 Người đăng: Unknown 0 Comments


Yahooo mình cứ tưởng hồi sập web thì mất luôn bài rồi :X ai dè hóa ra vẫn còn 1 bản trong lap :X post lên đây vậy
------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Hà Nội đang chuyển dần sang thu, tình cờ trên một góc phố thấp thoáng thấy những bạn trẻ trong những bộ trang phục cosplay, hồn nhiên cười đùa, chụp ảnh, mặc cho những cái nhìn đầy hiếu kì, có phần ái ngại của người đi đường. Nhìn những mái tóc xanh, đỏ, đầy màu sắc kia tung bay trong nắng gió Hoàng thành vào một chiều thu, chợt nghĩ đã đến lúc người ta nên nhìn nhận lại mọi thứ thoáng hơn dưới góc độ văn hóa

Một nét văn hóa, một thoáng Hà thành 

Đối với những người của thế hệ trước, người của những khoảng thời gian ngập chìm trong bom đạn chiến tranh, những con người vất vả lo cho việc cơm áo gạo tiền, thì cosplay vẫn còn là thứ xa lạ và khó chấp nhận. Tuy nhiên, mỗi thế hệ đều có một cách suy nghĩ riêng, chúng ta không trách họ và bắt họ phải suy nghĩ giống mình vì những cái nhìn sai lầm khi mọi thứ đã ăn sâu vào trong tiềm thức. Người Hà Nội hay nói đúng hơn là con người Trang An, đã đi vào lịch sử dân tộc với tà áo dài thướt tha, vời hương cốm thơm lừng mỗi con phố, sao có thể dễ dàng chấp nhận sự du nhập văn hóa, để cái thứ màu mè kia phá vỡ giá trị truyền thống. Những lời trên tôi được nghe từ một ông lão sống đã lâu ở khu vực phố cổ, với ông việc giữ nguyên bản sắc là điều quan trọng. Tôi cảm thấy đôi chút băn khoẳn trước lời ông nói, những chợt nghĩ tà áo dài Việt Nam cũng từng trở thành một hình tượng để người nước ngoài cosplay, họ vẫn giữ trong mình được nét đẹp thanh tao, nha nhã vốn có của chiếc áo dài bên cạnh chiếc nón bài thơ, vậy sao chúng ta lại không thể chấp nhận khi khoác trên mình những bộ cánh cầu kì kia, cosplay cũng là nghệ thuật và ẩn chứa trong đó phải chăng là một nền văn hóa lâu đời 



Bản thân “cosplay” đã là một từ không chính thống, khi mở từ điển tiếng anh lâu đời nhất, chắc chắn bạn sẽ không thể tìm thấy nó, nhưng nếu được hỏi những người dân xứ sở hoa anh đào vẫn hoàn toàn kể rõ ràng cho bạn nghe như một sự tự hào với nền văn hóa, tự hào với những chiếc kimono đang bay vòng quanh thế giới. Cosplay được ghép bởi hai từ “costume” ( trang phục) và “play” (phim ảnh), và ý nghĩa của nó là đơn giản được hóa thân vào nhân vật mình yêu thích chỉ vậy thôi. Đã 9 năm trôi qua kể từ những ngày đầu tiên cosplay du nhập vào Việt Nam, giới trẻ đã và đang tìm đến cho mình một sân chơi lành mạnh bổ ích vậy tại sao những nhà văn hóa, những nhà báo, lại nhìn họ dưới ánh mắt của sự kì thị, khó chịu. Chúng ta chả đang sống ở một thế giới phẳng hay sao. Cosplay phần nào giúp chúng ta hoàn thành được ước mơ thủa nhỏ, khi mà ước muốn thành siêu nhân, công chúa còn là thứ quá xa vời. Nghệ thuật luôn khéo biết cách chọn chỗ để ẩn mình và nếu là chú ý một chút bạn sẽ dễ dàng nhận thấy. Hiphop là nghệ thuật đường phố, nó thể hiện những khát vọng của những người dân da đen trong một thế giới tù túng chập hẹp, và từ đó Hiphop đã được công nhận như một loại hình nghệ thuật đương đại bất chấp những nét vẽ loằng ngoằng trên phố, những battle cùng tiếng nhạc đến vang trời 

Và nơi tình yêu bắt đầu 

Tại sao cosplay chiếm hữu được trái tim của giới trẻ, đơn giản vì nó đáp ứng được nhu cầu thả hồn, mộng mơ vào thế giới của mình. Khi ta cosplay, ta khoác lên mình một con người khác, vui vẻ cười đùa quên đi những âu lo, học hành, công việc đời thường. Nếu không quá lời thì có thể sẽ hơi bất công với giới trẻ phía ngoài Bắc, khi niềm đam mê, sự yêu thích của họ đang bị chỉ trích mà khi đó ở bên kia tổ quốc thì đây là một trong những hoạt động đã thành thường niên. Tôi còn nhớ cái ngày đầu tiên gặp người tạo nền móng giới Coser Hà Nội, với khuôn mặt thoáng nét lạnh lùng, ai biết rằng ẩn sâu trong nó là niềm đam mê mạnh liệt với Cosplay, 5 năm không phải là dài, nhưng cũng không quá ngắn để người ta theo đuổi mơ ước của mình. Đến bây giờ nhìn lại, tại thủ đô, trung tâm của đất nước mà Cosplay vẫn bị coi thường, kì thị đến xa lạ. Báo chí vẫn nhan nhản suốt ngày những vụ chém giết, vì game, vì ma túy, ca thán về lối sống sa đọa của lớp trẻ, vậy sao họ lại bỏ quên một nét văn hóa, một tình yêu mãnh liệt cháy âm ỉ. Hỡi ôi những Festival, những buổi giao lưu văn hóa vẫn còn là thứ không tưởng, vậy lý do do đâu, vì tiền ư, không phải, nguyên nhân chính vẫn từ cách nhìn, từ ngòi bút người làm báo. Bao háo hức của những Coser chờ được ngày thể hiện bỗng chốc bị vùi, bị dập không thương tiếc bởi những suy nghĩ có phần đã cũ kĩ. Một phụ huynh cầm trên tay mình tờ báo, đọc về những thứ sai lệch thì đương nhiên phương pháp hiệu quả nhất là cấm con, cấm cái cho đỡ xấu mặt gia đình 


Còn một điều nữa tôi cảm thấy khá thoải mái khi bước vào thế giới của các Coser, đó chính là giới tính. Không cần biết bạn là ai, bạn là con người như nào ngoài đời thực, chỉ cần bạn thả hồn vào nó, đam mê với nó là được. Những anh chàng cos những nhân vật nữ đầy duyên dáng, dễ thương, hay những cô nàng hóa thân thành những chàng trai đầy mạnh mẽ. Những điều đó không ai cấm ở thế giới màu sắc này, bời vì cosplay là một nghệ thuật thực sự và những Coser chính là những nghệ sĩ đích thực, họ dám mơ ước, dám phá vỡ những định kiến xã hội để tiến tới niềm đam mê của mình. 

Thực tại vẫn là thực tại, để giữ được tình yêu trong Cosplay tốt hơn người ta nên giữ được bản thân mình ở đâu, không quá bay bổng để quên đi giá trị hằng ngày. Cha đẻ của Cosplay, ngài Nobuyuki đã phát biển một câu tâm đắc: “ Để cho Cosplay thành công như Karaoke đã từng làm thì dừng để nó xa rời thế giới thực tại quá, hãy biết mình ở đâu và dừng lại” 

Lại sắp Hallowen, lại một dịp cho các Coser thể hiện mình, và sẽ là lúc người ta lại chờ mong được một ngày được thoải mái tung bay giữa bầu trời xanh thẳm, khi không còn mây đen bủa vây bên cạnh

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012 vào lúc 20:10 Người đăng: Unknown 0 Comments

Ôi cô em gái bé nhỏ, chiến tranh vẫn chưa kết thúc sao. Lời lẽ là thứ vũ khí nguy hiểm lắm đó em à, các cụ dạy rồi một lời xin lỗi không phải thể hiện bạn đang đúng hay sai, nó thể hiện bạn còn coi trọng những mối quan hệ của mình. Ở cái giới cosplay lắm thị phi này, hễ phát ngôn linh tinh là ăn đạn ngay, nhưng biết sao được, đời là thế được lòng người này mất lòng người kia. Thôi thì kệ trái đất vẫn xoay vần, cứ để xem mọi việc sẽ đi đến đâu. Một khi ngôn ngữ đã bất lực thì bạo lực sẽ lên ngôi, không phải vì đam mê, vì cosplay, mà vì những thứ nhỏ nhặt. Gạch đá cứ thế bay, thôi thân ái chào quyến thắng, sẽ có lúc em sẽ phải ngồi lại mà ngẫm nghĩ những điều đã xảy ra. Thế đấy, một ngày nhạt nhẽo lại tiếp tục

vào lúc 07:24 Người đăng: Unknown 6 Comments

Chầm chậm tôi bước vào con đường đó, ngọt ngào cũng có, buồn cũng có, vui cũng có, hay mọi thứ cảm xúc khác đều được hội tụ đầy đủ cả. Sau cái đêm 25 tháng 8 đó, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều với tôi. Cosplay không còn màu hồng như tôi nghĩ vào những ngày đầu tiên, không còn đầy màu sắc như thứ tình yêu đầu đời ta từng trải. Lần đặt bút đầu tiên đó có khi chỉ là một cái nhìn ngây thơ của một kẻ tội nghiệp lên cái thế giới mà hắn ta đang bước vào. Cái sắc màu ảm đạm đó cứ bám lấy, buộc người ta phải suy tính về những điều tiếp theo, từ câu nói sao cho cẩn trọng để không khiến người khác phải buồn. Nhưng... bây giờ tôi không cảm thấy không còn vui như thủa đầu nữa, thay vào đó là những đấu đá, kèn cựa nhau. Một cuộc chiến ngầm diễn ra giữa những người tôi quen, tôi biết dường như quá sức chịu đựng với một kẻ mềm yếu. Họ là những người bạn, người anh, người chị, người em mà tôi rất quan tâm, rất quý, nhưng nhìn họ đấu đá nhau tôi lại buồn, một sự hụt hẫng trong sâu thẳm trong tim. Giữa muôn vàn dòng nước, đôi lúc tôi cảm thấy khó xử đành phải để cho mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra lặng lẽ mà quan sát. Với tôi cosplay hay tình bạn nó quay trọng như nhau, hai điều này giúp tôi có thêm mục đích để tiếp tục hi vọng, tiếp tục thấy xung quanh mình còn điều ý nghĩa. Bạn bè với tôi quan trọng lắm, tôi rất sợ khi thấy người ta bỏ mình mà đi, quay lưng lại với những gì tôi đã cố gắng, Định mệnh đã đưa tôi tới cosplay, đưa tôi đến một thế giới khác vậy nên tôi trân trọng, coi cosplay như là một thứ nghệ thuật của sự nghiêm túc.
Đã có những đêm tôi thức thật khuya, thức chỉ để tìm về một chút hoài niệm của quá khứ. Rất có thể nó chỉ là một bức ảnh, một mẩu tin nho nhỏ về cosplay nhưng tôi đọc vẫn thấy vui và hạnh phúc. Nhiều lúc tôi cảm thấy ghen tị với mọi người, những người đã biết tới cosplay trước bản thân tôi. Cấp 3 có lẽ là khoảng thời gian không hạnh phúc nhất của cuộc đời, bạn bè lục đục, cảm giác bạn thế nào khi nhìn thấy nhi vị phụ huynh cầm từng quyển truyện của mình vứt đi. 5 năm trời đoạn tuyệt với manga, và đến tận thời điểm này tôi mới được quay lại với chính niềm đam mê đã nguội tắt. Tôi lại nghĩ đến tương lai khi mà điều này lại xảy ra, nghĩ đến cái lúc vì cuộc sống hằng ngày phải rời xa Cosplay, rời xa mọi thứ về hiện tại thật kinh khủng. Đôi mắt muốn nhắm nghiền, ngủ sâu để mãi mãi trong cái kí ức xinh đẹp ấy, một bức tranh hoàn hảo, không bao giờ phải lắp ghép.
Hình như đã được 4 tháng, tính đến hôm nay thì đúng 4 tháng tròn, quá ít với một lính mới như tôi, con thuyền thì đã cập bến từ lâu, nhưng các vấn đề nảy sinh bây giờ mới thực sự bắt đầu. Thị phi, thị phi everywhere, tôi mệt mỏi lắm cứ mỗi lần online facebook là lại đập những stt cãi nhau của những bạn trẻ, Phải họ là những người trẻ, những người nhiệt huyết tất nhiên hơn hẳn so với thế hệ chúng tôi về độ đam mê. Thiết nghĩ mình cũng già cả rồi không bay nhảy được như tụi nó, thì đứng ngắm nhìn cũng được, Nghệ thuật và cái đẹp không phải là thứ ăn xổi, nó thực sự ngon khi ta từ từ nhâm nhi thưởng thức. Ấy vậy mà đời cho ta như ý, luôn có những mâu thuẫn giữa hai thế hệ già và trẻ. Cái từ "đam mê" nó được sử dụng như một từ cửa miệng, cosplay đang dần bão hoà bởi sự rộng rãi của nó. Với các bậc lâu năm người ta đi fes thấy tạp nham quá cũng chỉ ậm ừ với nhau rồi thở dài, còn với lớp trẻ họ lại phá đi cái niềm tin mà các bậc đa đề, cha chú đã trao cho. Đôi lúc bản thân háo thắng cũng là một lý do khiến các em trở thành những kẻ đốt đền, một mình một kiểu, nhưng lỗi liệu có hẳn nghiêng về chúng nó. Thôi thì trẻ con nó không biết, trẻ trâu cũng là một phần, bản thân người lớn cũng có lỗi. Có những lúc tôi cũng không có mấy thiện cảm về các em, khi nhìn vào những thứ mà tụi nó thể hiện, nghĩ cho thấu đáo ra chúng nó cũng đam mê chả kém mình, chỉ là do đi ngược đường, ham muốn danh vọng nhất thời mà làm thế. Mọi người mắng các em, cho rằng là phong trào, là phù phiếm tự nhiên tạo cho chúng nó một bức tường mặc cảm vô hình, từ đó không dám hỏi, sợ hãi và cuối cùng là cái chết của Cosplay
Người trong giới thì có tất nhiên phải bênh nhau, nhưng cosplay nó cũng như là một bài học, phải dạy, phải nói, chính không phải cứ thế mà hùa theo vùi dập.
"Anh ơi, nhìn các anh chị cosplay đẹp lắm, em cũng muốn như mọi người, những kiến thức em về truyện tranh còn ít quá, liệu anh có thể giúp em chọn một bộ truyện với hình mẫu blah blah để em đọc xem có hợp được không ^^" 
Những lời nói này tôi gặp ngày một nhiều, nhưng đây đâu phải là xấu, ít ra các cô, cậu bé còn mở mồm ra hỏi để biết mình nên theo cái gì, đam mê cái gì thực sự. Tại sao lại gán cho em cái mác "phong trào". Tôi không giống như các em, tình yêu của tôi với cosplay bắt đầu nảy sinh từ hồi Hà Nội Carnival, không hẳn là tôi muốn hóa thân vào nhân vật mà tình yêu của tôi bắt đầu chính sự khâm phục của các cosplayer, một bộ trang phục cầu kì, phá tan những định kiến, họ dám làm, dám thể hiện thứ mình yêu thích đó mới điều tôi ngưỡng mộ. Cũng thật tội nghiệp, đã là đam mê thì chẳng ai muốn san sẻ thứ mình đang có, một thế giới cosplay chật trội, không muốn tiếp nhận thêm những thành phần "phong trào", " trẻ trâu" là điều đương nhiên nhưng hãy nhìn khách quan hơn, mở lòng hơn với những con người "đam mê thực sự". Trẻ con có thể dạy dỗ , uốn nắn theo những cái tốt, để không mắc phải những vết xe đổ trước đây có phải tốt hơn sao. Mây mù thì tan rồi đó, cầu vồng vẫn chưa hiện ra, hãy cứ để từ từ cả tương lai còn phía trước. Tôi vẫn muốn thấy một cộng đồng khi người ta thân thiện hơn, vui vẻ hơn chứ không phải đến fes mà cứ coi nhau như kẻ thù, lúc đấy chắc buồn lắm. Và có lẽ cosplay không còn là cosplay nữa rồi...
Xin được trích đăng lại 1 chút cảm xúc của ss Tử Phù, hiện tại với tôi nó giống hệt như vậy

"Tôi đã từng đánh mất rất nhiều người bạn, chỉ vì cái gọi là cảm xúc yêu đương. Thật chẳng vui vẻ gì khi cái mình trao đi lại không phải là thứ người ta muốn nhận. Và cứ thế, họ đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của tôi và đột ngột ra đi không báo trước. Một ngày nọ lên fb và tình cờ phát hiện ra mình chẳng còn là friend với một ai đó nữa mà chẳng hiểu lý do. Và rồi thời gian trôi qua lại có thêm nhiều người cần dùng đến cái nút remove lặng lẽ đó, friend list giảm dần, friend đời thực cũng giảm dần theo mà chẳng có lý do gì, hay đơn giản chỉ là chẳng có một lời tạm biệt nào.

Tôi biết tôi ích kỉ khi chỉ muốn giữ các bạn bên cạnh trong cái thứ tình bạn vui vẻ của tôi. Nhưng có ai đã nghĩ cho cảm giác của tôi khi lần lượt từng người xuất hiện, rồi tôi xem mọi người là bạn, để đến một ngày, bỗng nhận ra cuối cùng chỉ có tôi cười đùa trong cái tình bạn đó, và cũng chỉ có tôi đứng lại đó một mình. Tôi mất đi một người bạn, tôi làm rơi mất một nụ cười ở lại đằng sau.

Nếu đã đến. Xin đừng đi. Nếu phải đi. Hãy nói tạm biệt. Và hãy suy nghĩ thật lâu trước khi quyết định đến bên tôi, vì với tôi, bạn bè tôi quan trọng lắm"

    Followers