Hầy thực ra cũng chả vui vẻ lắm, vì đi chơi về xong lại bị ăn chửi, mệt mỏi vãi, đã thế còn biết tin Hoa Hoa chuẩn bị đi sang Anh. Sao mọi người cứ thích rời bỏ mình đi thế nhỉ, thôi kệ review nốt cái phim cho xong vậy
Tận thế đã không xảy ra nhưng nhờ vào đó những phim ăn theo hậu tận thế sẽ ra đời. Một viễn cảnh không tưởng tiếp tục được vẽ ra, có thể là đại chiến giữa liên hành tinh, hoặc một cuộc bùng nổ vũ khí hạt nhân chẳng hạn, tuy nhiên đạo diễn Juan Antonio Bayona lại chọn cho mình lối đi bằng cách tái hiện lại con sóng thần lịch sử năm 2004 diễn ra ở Thái Lan
Là một bộ phim đi theo chủ đề thiên tai, thảm họa nhưng mục đích chính quả đạo diễn là không quá chú trọng vào việc mô tả lại quy mô, hay sức mạnh tàn phá của thiên nhiên như thường thấy. Tất cả được thay thể để tối đa hóa sự bi lụy vào những nỗi đau thương do mất mát, từ đó đề cao những giá trị nhân văn trong cuộc sống, cách người ta đối xử với nhau giữa những lúc hoạn nạn. Câu chuyện về kì nghỉ thực sự không thể quên được của gia đình Henry, khi anh đã quyết định cho gia đình tới Thái Lan để tận hưởng ngày lễ giáng sinh. Sẽ là một kì nghỉ hoàn hảo nếu cơn thịnh nộ của đất trời không diễn ra, mọi thứ diễn ra quá nhanh, không ai kịp chạy thoát. Henry và vợ là Maria, cùng với ba đứa con nhỏ hoàn toàn bị chia cắt, họ sẽ phải làm gì giữa hàng ngàn con người đang lâm nguy kia, ai sẽ chết và ai may mắn sống sót. Mọi thế sẽ được trả lời trong 114 phút của The Imposible
Ngay từ đầu sẽ là một sự khôn ngoan khi đạo diễn dấu được một chí tiết nhỏ trên poster, đó là dòng chữ "dựa trên câu chuyện có thật", đối với dòng phim kinh dị thì có vẻ đây sẽ là chiêu bài hợp lý để tăng nỗi sợ hãi, còn với thể loại này có lẽ là không nên, vì một lý do nào đó có thể giảm đi sức hấp dẫn của phim. Nhưng thôi hãy bỏ qua tiểu tiết đó để thấy được cái hay của một tác phẩm điện ảnh, đầu tiên phải kể đến đó là cách dẫn dắt tuyệt vời của phim. Rất từ từ và chậm dãi, phim đưa khán giả từ những khung cảnh thanh bình cho tới khi con sóng thần ập vào khu nghỉ mát, ngay lập tức những góc quay được đảo chỗ liên tục để người xem có thể phóng rộng tầm mắt qua đó thấy được cái khốc liệt và dữ dội của mẹ thiên nhiên. Tuy nhiên mục đích chính vẫn là hành trình tái hợp gia đình Henry, những cảnh sóng thần khá ngắn và ít ỏi. Một câu hỏi được đặt ra rằng liệu một bộ phim về đề tài thảm họa với những gì mô tả về nó quá ít như thế liệu có là một điều hợp lý, trong khi 2012, The Perfect Storm... lại luôn cố gắng phô diễn vẻ sự tàn phá của mình. Đạo diễn Juan Antonio Bayona có thể hoàn toàn tự hào khi phim của ông chứng minh được không phải lúc nào "phá nhiều" đã là hay. Bằng cách đi sâu vào những hình ảnh tiểu tiết, từ những bức ảnh bị vỡ nát do sóng biển cho đến tiếng gào thét văng vẳng đâu xa, những chi tiết tưởng chừng như vô cùng nhỏ bé đó đã đủ sức tạo nên một nỗi đau nhất định ghim sâu vào lòng người, nhờ đó một câu chuyện đã rời bỏ được khía cạnh điện ảnh, giúp nó trở nên chân thật hơn bởi những nỗi đau không chỉ gói gọn trong thể xác mà còn giằng xé cả về mặt tinh thần
Nếu được so sánh thì nên cho The Imposible ngồi đồng mâm với seri ăn khách The Walking Dead, cũng là đề tài thảm họa nhưng cả hai đều có những nét giống nhau. Việc chú trọng đi sâu vào miêu tả diễn biến nội tâm của nhân vật đã trở thành một nét chủ đạo. Trong tư tưởng của họ luôn xuất hiện những đấu tranh giữa sống và còn, sự được mất, tính toán, bon chen điều này khiến bộ phim hơi có phần bi thảm một chút. Trên hết việc đặt điểm nhìn vào cậu con trai cả Lucas cũng trở nên khá mới mẻ vào hay ho, cậu bé làm khán giả liên tưởng đến hình bóng của Carl trong seri The Walking Dead, đúng theo kiểu thời thế tạo anh hùng, rất nghĩa hiệp nhưng cũng vô cùng quyết đoán, mạnh mẽ. Hi vọng và Thất vọng sẽ là thứ xuyên suốt dọc theo chiều dài của phim, cứ mỗi lần hi vọng được thắp lên dù chỉ le lói cũng đủ sưởi ấm tấm lòng nhưng nhanh chóng ngay sau đó nó lại bị vùi lấp . Cứ thế mạch phim đều đều, yển chuyển đưa đến hết bất ngờ này tới bất ngờ khác để rồi trong những giây phút cuối cùng ta như vỡ ào trong cảm xúc. Hãy cứ tin tưởng và theo tiếng mách bảo của con tim... Bàn tay đạo diễn đã sắp xếp mọi thứ như trò đùa của số phận, những thứ tưởng chừng gần nhất lại rất xa vời
Âm nhạc chính là hiệu ứng tạo cho phim thành công nhất, những bản hòa tấu này lúc đầy đau thương, lúc lại trầm bổng cảm xúc, khi thì lại có tiếng rờn rợn hơi kinh dị, bằng cách này hay cách khác âm nhạc cũng là một hình thức để kéo người ta trở lại gần nhau hơn, vào thời khắc sinh tử ấy, ai cũng giống nhau thì sự sẻ chia và đồng cảm là một sự cần thiết. Dù sao câu chuyện của gia đình Henry cũng kết thúc một cách viên mãn và thỏa đáng, xứng đáng để khán giả bỏ ra 114 phút ngồi trong rạp xem phim. Một bộ phim có tính giải trí tương đối và thấm đậm tính nhân văn thì cũng khá tuyệt và đáng để xem