Pages

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013 vào lúc 18:41 Người đăng: Unknown 0 Comments

Mọi người gọi cô ấy là Han, fan hâm mộ gọi cô là Han và bản thân nữ cosplayer này cũng muốn mọi người gọi tên mình như vậy. Nhắc đến Han Kouga thì chắc hẳn không ai còn cảm thấy quá xa lạ trong cộng động cosplay Việt Nam rộng lớn này. Bạn có biết khi nói đến Dan Gyokuei ngay lập tức mỗi người luôn có một phản xạ nghĩ về Han và tất nhiên điều đó cũng đúng với việc nghĩ ngược lại. Bên ngoài thế giới cosplay tuyệt diệu đầy sắc màu kia họ là những người bạn đời thường, một partner ăn ý đến độ người ngoài phải trầm trồ và ngưỡng mộ. Khác với cô bạn Dan thân thiện, luôn dễ dàng cười nói với tất cả thì Han lại có một dáng vẻ kín đáo và trầm lặng hơn. Lạnh lùng, cool ngầu, ít nói là những lời mà những ai đã từng tiếp xúc danh cho cosplay này. Nhưng nếu bạn đã từng gặp Han ở ngoài đời thường cả lúc đang cosplay thì hãy cho rằng đó là một may mắn mình có thể cảm nhận được.
Uzumaki Naruto by Dan
Uchiha Sasuke by Han
Hijikata Toshirou by Han


Nine by Han

Trước khi đến với cosplay Han có một đam mê mãnh liệt với nhiếp ảnh, những lần đi shoot cosplay cho bạn bè của mình chắc cũng phải ngang ngửa số lần cosplay. Nếu tính tới thời điểm này thì sự nghiệp cosplay của Han cũng đã trải qua được 5 năm, không ít mà cũng không quá nhiều, đủ để có thể trải nghiệm những điều mình thích và đã trải qua. Một lần cô đã tâm sự với trên trang cá nhân của mình rằng chính Dan Gyokuei là người đã "dụ dỗ" cô bước vào con đường cosplay đầy trông gai này và Dan cũng là một cosplay idol cô "từng" hâm mộ, còn bây giờ thì không biết thế nào.
Date Masamune by Han
Sinbad by Han
Endou by Dan
Tsuda by Han
Han không phải là người quá lạnh lùng như mọi người nghĩ, hãy tới và trò chuyện để hiểu hơn về cosplayer này như thế nào. Nếu có dịp bạn hãy mở wordpress của Han lên chắc chắn bạn sẽ phải bất ngờ đấy ^^



Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013 vào lúc 05:20 Người đăng: Unknown 0 Comments

Chắc hẳn các bạn chưa thể nào quên được bầu không khí sôi động, nóng bỏng đầy nhiệt huyết đam mê của Haru Matsuri. Thế nhưng hoa anh đào cũng đã tới lúc phải tàn, cờ cá chép cũng tới lúc phải hạ và một năm mới đang tới. Hãy đến với lễ hội Ake ome để tận hưởng bầu không sôi động, niềm hân hoan, đoàn kết chưa từng có khi mang đậm những dấu ấn nhất của đất nước Nhật Bản

Ngọn lửa đam mê Haru Matsuri chưa bao giờ tắt
Một mùa hè sôi động với biết bao kỉ niệm đã trôi qua, nhưng kỉ niệm về nó chắc sẽ còn mãi đặc biệt những người dân ở thủ đô Hà Nội. Mọi người sẽ nhớ mãi không khí náo nhiệt đó, tiếng nhạc, tiếng sân khấu, ánh đèn, những lá cờ hay màu hồng đặc trưng của hoa anh đào như hòa quyện vào nhau tạo thành một bức tranh thật tuyệt vời về cả âm và sắc. Triển lãm Giảng Võ gần như được "lột xác" khi khắc lên mình một tấm áo với những thiết kế mang dấu đậm nét của Nhật Bản, náo nhiệt, sôi động nhưng cũng không kém phần quyến rũ, đam mê. Đâu đó mùi thức ăn thơm phức, tiếng xèo xèo của bột rán, thoang thoảng hương thơm của takoyaki lẫn trong gió. Hít thở nhè nhẹ thôi cũng thấy khôngkhí nơi đây tràn ngập trong cánh phổi.
Hoa anh đào nét chấm phá đặc sắc của Haru Matsuri

Những món đồ chơi của các gian hàng

Quy tụ những đội yosakoi hàng đầu của Hà Nội, nào là Hanoi sennen Yosakoi, Yokaze, Núi Trúc Sakura Yosakoi v.v tất cả những trai tài gái sắc của làng Yosakoi đều tụ hội về đây. Họ nhảy múa, chung vui cùng lễ hội, chia sẻ niềm vui, Nụ cười ấy, ánh mắt ấy sẽ mãi mãi không thể quên.




Sẽ là một thiếu sót nếu quên đi cosplay một trong những nét văn hóa đăng trưng của Nhật Bản. Những nhân vật trong manga, anime giờ đây đã bước ra, gần gũi hơn với cuộc sống. Cosplay là một thế giới song song với thực tại, mà trong đó bạn thấy được niềm vui, niềm hân hoan cùng bạn bè. Haru Matsuri đã đem tới tất cả, một lễ hội không ca từ nào có thể miêu tả hết niềm vui hẳn các bạn sẽ muốn đắm chìm với nó thêm một lần nữa. Hãy đến với Ake ome để sống lại bầu không khí này thêm một lần nữa.




Cùng Ake ome hân hoan chào năm mới
Với mục đích tạo một sân chơi lành mạnh cho các bạn trẻ vào dịp tết Dương Lịch 2014, đồng thời tăng thêm tình đoàn kết hữu nghị giữa hai nước Việt Nam- Nhật Bản, tại trung tâm triển lãm Giảng Võ sẽ diễn ra lễ hội Ake ome.Lễ hội được lấy ý tưởng từ câu nói "akemashite omedetou" trong tiếng Nhật nghĩa là chúc mừng năm mới.  Ake Ome sẽ hứa hẹn đem cho khách tham gia một không khí lễ hội chân thực nhất, hấp dẫn nhất và có thể còn hoành tráng gấp đôi Haru Matsuri. Bạn đã từ thấy cổng Torii, ống trúc Kadomatsu hay những con diều cỡ bự oniyouzu? Ake Ome hứa sẽ đem chúng tới cho bạn.
                                                                             
Cổng Torii
ống trúc Kadomatsu

oniyouzu
Dự kiến số gian hàng là 40 gian, với những tinh hoa ẩm thực, đồ chơi, sản phẩm phong phú hai nước Việt Nam-Nhật Bản. Đặc biệt nhất là có sự xuất hiện của những gian hàng với chủ đề năm mới được mang trực tiếp từ nhật. Gian hàng búp bê Daruma cũng sẽ là một điểm sáng của lễ hội năm nay khi du khách sẽ được tự tay vẽ mắt cho chúng đề nguyện cầu may mắn về năm mới.
omikuji nơi treo những điều may mắn
hamaya cung tên may mắn xua tan quỷ dữ theo quan niệm của người Nhật
ema một loại bùa gỗ may mắn
Búp bê Daruma 
Tham gia giã bánh dày (Mochitsuki)
Cơm nắm

mỳ lạnh Soba
Dự kiến số gian hàng là 40 gian, với những tinh hoa ẩm thực, đồ chơi, sản phẩm phong phú hai nước Việt Nam-Nhật Bản. Đặc biệt nhất là có sự xuất hiện của những gian hàng với chủ đề năm mới được mang trực tiếp từ nhật. Gian hàng búp bê Daruma cũng sẽ là một điểm sáng của lễ hội năm nay khi du khách sẽ được tự tay vẽ mắt cho chúng đề nguyện cầu may mắn về năm mới.
Hình ảnh mang tính chất minh họa

Lễ hội diễn ra vào một ngày DUY NHẤT,bắt đầu vào lúc 9h sáng ngày 29/12/2013 và kết thúc vào lúc 22h cùng ngày. Chúc mọi người sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ nhất tại lễ hội.




Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013 vào lúc 07:14 Người đăng: Unknown 1 Comment

Mệt mỏi, ba cái tam giác bạn bè đấy tôi có quan tâm nữa đâu. Bạn bè vốn dĩ đã như gì rồi. Đến rồi lại đi thôi, ở đâu cũng thế, giới nào cũng vậy thôi. Tại sao cứ phải nhọc công cơ chứ. Kaz, Sam, Hoa, Bụt... chẳng là gì nữa rồi

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013 vào lúc 23:05 Người đăng: Unknown 0 Comments

Thế đấy, hôm nay buồn, thất vọng ghê gớm, những người mà mình đã cho vào friendlist đặc biệt lại quay sang nghi ngờ bản thân. Cũng phải thôi mình vốn dĩ chả thuộc về thế giới nào cả, nhưng mà mình ức phát điên là rằng, tại sao một người bạn từ mở cánh cửa ra chào đón, từ chủ động rủ mình đi chỗ này chỗ kia, từng rất thông cảm cho mình bây giờ lại ném cho ba chữ "đâm sau lưng". Buồn nhiều chứ, nhưng biết thanh minh làm sao, người ta thấy mình chơi lung tung chỗ nọ chỗ kia nên cũng chả dám tin tưởng, thế là lại cười trừ. Thôi thì đành mất bạn.
Mình vẫn sống theo cái cách dĩ hòa vi quý, muốn chia sẻ hết với mọi người, nhưng thường chẳng ai chịu hiểu cho, cứ nghĩ là rỗi việc, là hâm là khùng. Qúy mọi người lắm, mọi người dính thị phi tôi không đau sao, bản thân muốn bình ổn nhưng bạn bè mình có chuyện là mình không ngồi yên được. Lấy cái thân mình ra che rút cuộc lại mắc oán, thế cơ mà. Trong cái friend list gồm 667 người kia mình chả có ghét ai cả, mỗi người đều rất đặc biệt, và được trân trọng theo đúng mức. Tại sao chưa bao giờ mình tìm được mái nhà phù hợp, để đến khi noel đến, trung thu chạy loạn cả thành phố nơi này nơi kia không ai chứa chấp. Thực ra đến hội mà bây giờ mình cảm thấy thân thuộc nhất họ còn chưa hoàn toàn chấp nhận mình, chung quy cũng chỉ là thằng bám đít thôi cứ dùng hẳn từ các bạn tặng cho là bợ đít đi cho nó lành. Mình tặng mọi người hoa, mọi người ném lại cho mình kiếm à. Sao thế cứ cho đi thế xong phải làm đau nhau mới vừa lòng à, mệt mỏi. Thôi bây giờ có lẽ tôi sẽ chẳng dư thời gian mà chia sẻ cho ai đâu, có ai nghe và có ai hiểu, tôi sẽ sống và giúp những ai cần đến tôi. Vì với họ may ra tôi còn có chút ý nghĩa, còn với các bạn hay cái giới coser này tôi chỉ là cỏ rác, và cái gọi là niềm tin giữa con người và con người, tình bạn trong cosplay sẽ chả bao giờ có. Thế mà tôi vẫn có một ngày mơ rằng cosplayer Hà Nội đứng để chụp chung với nhau một tấm ảnh cơ đấy...
Mình tưởng chúng ta đã từng là bạn hóa ra là người dưng :)

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013 vào lúc 08:13 Người đăng: Unknown 0 Comments

....


Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013 vào lúc 01:48 Người đăng: Unknown 0 Comments

Bạn có bao giờ tin vào những giấc mơ không, rất có thể đó là một điềm báo về tương lai, một mảnh ghép còn sót lại trong quá khứ. Dạo này tôi hay có những giấc mơ kì lạ về những người bạn của mình. Không hiểu sao mỗi khi nhắm mắt là những hình ảnh của họ lập tực bị vỡ vụn rồi chìm vào khoảng không vô định. Tôi không hiểu tại sao và cũng không muốn tìm hiểu vì tôi thừa biết đấy là dấu hiệu của một sự chia tay sắp tới. Sống trên đời thì bạn bè luôn là những nét điểm xuyết để cho cuộc đời của mình đỡ nhàm chán, tuy nhiên họ cũng không phải cố định để ở bên ai suốt, ai mà chẳng có nỗi buồn tâm tư riêng. Bản thân mỗi con người đã tự hình thành cho mình một thế giới, và nó sẽ giao thoa chỉ khi những tâm hồn đã trở nên đồng điệu
"Đường lâu không đi, đường đầy cỏ dại...
Người lâu không gặp thành người dưng..."
Tình cờ hôm qua thiếp đi, tôi mơ về một buổi fes cosplay như thường lệ, nhưng bạn biết đấy những hình bóng người cũ không còn, lạ lẫm thay toàn những con người mới, những gương mặt trẻ đang hớn hở trò chuyện với nhau. Nhưng chưa bao giờ tôi cảm giác mình cô đơn tới vậy, không quen biết một ai, họ chỉ như một cái bóng lượt qua nhẹ nhàng bỏ mặc đằng tôi đằng sau. Ngẫm ra thì cũng đến lúc mình già, nhưng càng thêm tuổi thì tôi lại càng tiếc nuối về những gì đã qua, kỉ niệm càng đẹp thì cách người ta muốn quên nó đi thật không dễ chút nào. Hình ảnh của Black Star, của Dan, của HML, Xích Vũ... hay bất kì bạn bè khác đã mất hết, dường như trong suy nghĩ của tôi vẫn chịu ảnh hưởng quá nhiều bởi sự chia tay sắp tới, lúc nào trong tôi cũng cảm thấy nặng nề và gò bó, đây cũng có thể là lý do mấy hôm nay những giấc mơ của tôi mới trở nên tệ hại như vậy. Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau, định mệnh đúng kiểu đùa giỡn vậy, tháng tám là lúc lần đầu tiên tôi gặp họ và có lẽ sau một năm của vòng đời thì đây lại lúc một trong số họ sẽ là người ra đi. Hài hước nhỉ, những giấc mơ đã báo trước cho tôi về môt vài điều sắp xảy ra, nhưng tôi không hề hay biết mức độ của nó lại lớn đến vậy. Lời nguyền gì chứ, sau khi giải xong tôi lại mất đi nhiều thứ hơn những cái mình nhận được. Một người bạn đi không phải là mất hết, sau một thời gian họ sẽ trở về mà, những không hiểu tại sao mình vẫn hẫng nhiều tới vậy. Cũng phải tập dần cho quen thôi, không ai bên mình mãi mãi cả, nước mắt có lẽ ngừng tuôn được rồi. Rồi cô ấy sẽ về, đương nhiên sau 12 tháng
Trở về nhé Sayuri :)

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013 vào lúc 06:10 Người đăng: Unknown 0 Comments

Hầy thực ra cũng chả vui vẻ lắm, vì đi chơi về xong lại bị ăn chửi, mệt mỏi vãi, đã thế còn biết tin Hoa Hoa chuẩn bị đi sang Anh. Sao mọi người cứ thích rời bỏ mình đi thế nhỉ, thôi kệ review nốt cái phim cho xong vậy

Tận thế đã không xảy ra nhưng nhờ vào đó những phim ăn theo hậu tận thế sẽ ra đời. Một viễn cảnh không tưởng tiếp tục được vẽ ra, có thể là đại chiến giữa liên hành tinh, hoặc một cuộc bùng nổ vũ khí hạt nhân chẳng hạn, tuy nhiên đạo diễn Juan Antonio Bayona lại chọn cho mình lối đi bằng cách tái hiện lại con sóng thần lịch sử năm 2004 diễn ra ở Thái Lan

Là một bộ phim đi theo chủ đề thiên tai, thảm họa nhưng mục đích chính quả đạo diễn là không quá chú trọng vào việc mô tả lại quy mô, hay sức mạnh tàn phá của thiên nhiên như thường thấy. Tất cả được thay thể để tối đa hóa sự bi lụy vào những nỗi đau thương do mất mát, từ đó đề cao những giá trị nhân văn trong cuộc sống, cách người ta đối xử với nhau giữa những lúc hoạn nạn. Câu chuyện về kì nghỉ thực sự không thể quên được của gia đình Henry, khi anh đã quyết định cho gia đình tới Thái Lan để tận hưởng ngày lễ giáng sinh. Sẽ là một kì nghỉ hoàn hảo nếu cơn thịnh nộ của đất trời không diễn ra, mọi thứ diễn ra quá nhanh, không ai kịp chạy thoát. Henry và vợ là Maria, cùng với ba đứa con nhỏ hoàn toàn bị chia cắt, họ sẽ phải làm gì giữa hàng ngàn con người đang lâm nguy kia, ai sẽ chết và ai may mắn sống sót. Mọi thế sẽ được trả lời trong 114 phút của The Imposible
Ngay từ đầu sẽ là một sự khôn ngoan khi đạo diễn dấu được một chí tiết nhỏ trên poster, đó là dòng chữ "dựa trên câu chuyện có thật", đối với dòng phim kinh dị thì có vẻ đây sẽ là chiêu bài hợp lý để tăng nỗi sợ hãi, còn với thể loại này có lẽ là không nên, vì một lý do nào đó có thể giảm đi sức hấp dẫn của phim. Nhưng thôi hãy bỏ qua tiểu tiết đó để thấy được cái hay của một tác phẩm điện ảnh, đầu tiên phải kể đến đó là cách dẫn dắt tuyệt vời của phim. Rất từ từ và chậm dãi, phim đưa khán giả từ những khung cảnh thanh bình cho tới khi con sóng thần ập vào khu nghỉ mát, ngay lập tức những góc quay được đảo chỗ liên tục để người xem có thể phóng rộng tầm mắt qua đó thấy được cái khốc liệt và dữ dội của mẹ thiên nhiên. Tuy nhiên mục đích chính vẫn là hành trình tái hợp gia đình Henry, những cảnh sóng thần khá ngắn và ít ỏi. Một câu hỏi được đặt ra rằng liệu một bộ phim về đề tài thảm họa với những gì mô tả về nó quá ít như thế liệu có là một điều hợp lý, trong khi 2012, The Perfect Storm... lại luôn cố gắng phô diễn vẻ sự tàn phá của mình. Đạo diễn Juan Antonio Bayona có thể hoàn toàn tự hào khi phim của ông chứng minh được không phải lúc nào "phá nhiều" đã là hay. Bằng cách đi sâu vào những hình ảnh tiểu tiết, từ những bức ảnh bị vỡ nát do sóng biển cho đến tiếng gào thét văng vẳng đâu xa, những chi tiết tưởng chừng như vô cùng nhỏ bé đó đã đủ sức tạo nên một nỗi đau nhất định ghim sâu vào lòng người, nhờ đó một câu chuyện đã rời bỏ được khía cạnh điện ảnh, giúp nó trở nên chân thật hơn bởi những nỗi đau không chỉ gói gọn trong thể xác mà còn giằng xé cả về mặt tinh thần
Nếu được so sánh thì nên cho The Imposible ngồi đồng mâm với seri ăn khách The Walking Dead, cũng là đề tài thảm họa nhưng cả hai đều có những nét giống nhau. Việc chú trọng đi sâu vào miêu tả diễn biến nội tâm của nhân vật đã trở thành một nét chủ đạo. Trong tư tưởng của họ luôn xuất hiện những đấu tranh giữa sống và còn, sự được mất, tính toán, bon chen điều này khiến bộ phim hơi có phần bi thảm một chút. Trên hết việc đặt điểm nhìn vào cậu con trai cả Lucas cũng trở nên khá mới mẻ vào hay ho, cậu bé làm khán giả liên tưởng đến hình bóng của Carl trong seri The Walking Dead, đúng theo kiểu thời thế tạo anh hùng, rất nghĩa hiệp nhưng cũng vô cùng quyết đoán, mạnh mẽ. Hi vọng và Thất vọng sẽ là thứ xuyên suốt  dọc theo chiều dài của phim, cứ mỗi lần hi vọng được thắp lên dù chỉ le lói cũng đủ sưởi ấm tấm lòng nhưng nhanh chóng ngay sau đó nó lại bị vùi lấp . Cứ thế mạch phim đều đều, yển chuyển đưa đến hết bất ngờ này tới bất ngờ khác để rồi trong những giây phút cuối  cùng ta như vỡ ào trong cảm xúc. Hãy cứ tin tưởng và theo tiếng mách bảo của con tim... Bàn tay đạo diễn đã sắp xếp mọi thứ như trò đùa của số phận, những thứ tưởng chừng gần nhất lại rất xa vời
Âm nhạc chính là hiệu ứng tạo cho phim thành công nhất, những bản hòa tấu này lúc đầy đau thương, lúc lại trầm bổng cảm xúc, khi thì lại có tiếng rờn rợn hơi kinh dị, bằng cách này hay cách khác âm nhạc cũng là một hình thức để kéo người ta trở lại gần nhau hơn, vào thời khắc sinh tử ấy, ai cũng giống nhau thì sự sẻ chia và đồng cảm là một sự cần thiết. Dù sao câu chuyện của gia đình Henry cũng kết thúc một cách viên mãn và thỏa đáng, xứng đáng để khán giả bỏ ra 114 phút ngồi trong rạp xem phim. Một bộ phim có tính giải trí tương đối và thấm đậm tính nhân văn thì cũng khá tuyệt và đáng để xem

    Followers